Mùa dịch, xin chúc nhau sức khỏe và… bình tĩnh
Thứ Hai tuần này bạn có thấy bình tĩnh hơn thứ Hai tuần trước không, khi mà những ngày cuối tuần qua cả nước đều nói về Covid-19, những bệnh nhân mới cũ và những cơn lốc mua vét đồ ở các siêu thị…
1. Đêm qua gia đình tôi được một phen xôn xao nho nhỏ, khi người quen chuyền cho danh sách những người tiếp xúc với hai người nghi nhiễm Covid-19 tại khách sạn Vanda, Đà Nẵng. Theo danh sách này, có một người mà địa chỉ ngay cạnh nhà tôi. Cảm giác lo lắng đến trước nhưng rất nhanh khi ngay sau đó là cả nhà bắt đầu đặt ra những câu hỏi. Thứ nhất, thông tin từ bảng danh sách này có đáng tin hay không, gửi từ đâu? Thứ hai, nhớ lại xem cả ngày hôm ấy và trước đó xung quanh nhà có “động tĩnh” gì lạ không? Nếu có người liên quan như thế hẳn cơ quan chức năng đã vào cuộc và đến tận nhà hàng xóm để làm các công tác cần thiết rồi. Nếu hàng xóm bị như thế thì mình phải làm gì? Sự xôn xao này diễn ra trong chờ đợi, vì đêm đã khuya, mẹ tôi lại đang bận việc, không dùng điện thoại. Trong thời gian chờ đợi, tôi chia sẻ câu chuyện với một vài bạn thân am hiểu về dịch bệnh để nhận thêm một số tư vấn cụ thể về chuyện sát trùng, phòng dịch nơi ở như thế nào cho hiệu quả. Tìm số điện thoại của chú tổ trưởng tổ dân phố để nếu cần thì hỏi chú về hàng xóm của mình. Và rồi cả nhà thở phào khi liên lạc được với mẹ tôi, rằng thông tin người đó, ở địa chỉ cạnh nhà mình là đúng, nhưng chưa đủ, chỉ là từng ở cách đây hai năm trước khi bán nhà đi nơi khác. Có lẽ khi điền thông tin, người này viết theo giấy tờ cũ chưa được cập nhật.

Vì sao tôi lại gọi là “xôn xao nho nhỏ”? Bởi, may mắn là mọi người không bị mất bình tĩnh trước thông tin ập đến với mình. Trước tiên, hãy kiểm tra xem có thể xác nhận không và kiểm tra chéo thông tin. Bởi chỉ cần mất bình tĩnh, là câu chuyện đi theo hướng khác cùng những lo lắng thậm chí sợ hãi không đúng mà người bị ảnh hưởng, thiệt thòi chính là mình và người thân.
2. Cũng trong tối qua, một người bạn tôi thông báo trên Facebook là mình vừa được… cách ly trong 14 ngày tại Hà Nội. Bạn đang ở khách sạn có người nhiễm virus Covid-19. Chính xác là trong thời gian ở Hà Nội, họ đã ở khách sạn bạn vừa đến ở. Bạn đến đây sau ngày họ rời đi. Khi cơ quan chức năng quyết định phong toả khách sạn, toàn bộ nhân viên và khách đang ở đều phải được theo dõi trong 14 ngày tại khách sạn không được ra ngoài, việc đầu tiên của bạn là viết lên trang cá nhân thông báo tình hình của mình, liên hệ công ty ở Sài Gòn để thu xếp công việc sao cho ổn thỏa, lên kế hoạch xem mình có thể làm được những gì trong 14 ngày này. Bạn đùa, chắc dành thời gian luyện cho hết phim hay trên Netflix. Bạn chia sẻ mình thuộc diện cách ly tại chỗ thôi, sẽ không được ra ngoài, có thể hơi khó chịu và ảnh hưởng tới công việc nhưng trước hết điều này được làm để đảm bảo cho sức khỏe của mình và cộng đồng! Biết đâu đây là thời gian cho mình sống chậm lại và tìm được điều gì đó hay ho.
3. Mạng xã hội mấy hôm nay tranh cãi rất gay gắt quanh chuyện người ta đổ xô đi mua đồ tích trữ trong mùa dịch. Nhiều người phản ứng lại, viết lên trang cá nhân, nhấn mạnh bằng các hashtag bày tỏ tôi không mua đồ dự trữ. Có mấy ai nghĩ được rằng, ta chỉ sợ con buôn đục nước béo cò, chứ không sợ thiếu vật dụng, đồ ăn!

Người ta hay bị cuốn theo hội chứng đám đông, rất dễ mất bình tĩnh, dù thực sự họ biết những việc nào nên và không nên nhưng nhiều nỗi sợ hãi âm ỉ sinh ra những hành động thiếu sáng suốt. Tai họa không nguy hiểm bằng nỗi sợ hãi thái quá, thay vì phải giữ bình tĩnh, suy nghĩ hợp lý phương án giải quyết và bắt tay làm rốt ráo. Mà mất bình tĩnh, thì càng thổi bùng tai họa lên thêm như châm dầu vào lửa, đến lúc lan đến những người cần phải sáng suốt để lèo lái con thuyền giữa sóng dịch thì thành đại họa.
Hãy giữ được sự bình tĩnh, sáng suốt ở mình và lan tỏa điều ấy đến những người xung quanh. Càng trong “nghịch cảnh”, người ta càng có nhiều cơ hội để rèn luyện, trưởng thành và “sống sót” hơn thôi…
Bình tĩnh đáng giá bao nhiêu trong mùa dịch Covid-19 này, có lẽ, mỗi chúng ta ai cũng hiểu được. Vậy thì thực hành thôi!
Sơn Trà