fbpx

Tác giả Lê Thị Bích Ngọc – Mắt cười

Sau một năm quyết định rời thành phố, bỏ lại tất cả những bộn bề bon chen, những váy áo nước hoa thơm nức mũi để sống ở Hà Giang – nơi mà tôi trót yêu từ chuyến phượt đầu tiên trong đời thời đại học, tôi lại càng thêm yêu nơi này. Đương nhiên, để sống và làm việc ở một nơi xa lạ, không bạn bè, người quen chẳng bao giờ là điều dễ dàng nhưng chỉ cần ngắm nhìn sự hồn nhiên, trong sáng và vô tư của những ánh mắt trẻ thơ vùng cao, tôi lại có thêm niềm tin yêu cuộc sống. Chúng không được ăn ngon, mặc đẹp như trẻ em ở thành phố, hạnh phúc với chúng đôi khi chỉ là được ăn một củ khoai, cái bắp nướng. Vậy mà vui cả ngày…

CÙNG CHUYÊN MỤC