fbpx

Khi Sài Gòn quay quắt nhớ những hàng cây

Kể từ khi đường Tôn Đức Thắng ngổn ngang như một đại công trường chang chang nắng, ai đi qua cũng quay quắt nhớ những hàng cây từng hiện hữu dễ chừng cả trăm năm qua.

Có lẽ không nơi đâu minh họa cho Sài Gòn trơ trụi cây giữa nắng bằng hình ảnh ở khúc đường này, đặc biệt từ hướng giao lộ Đinh Tiên Hoàng – Lê Duẩn nhìn về đường Tôn Đức Thắng tiếp nối cùng một ngã tư. Rất nhiều tấm ảnh được chia sẻ trên mạng xã hội nhiều năm qua vì sự thay đổi không gian xanh của con đường lâu đời, có nhiều mảng xanh và công trình kiến trúc cổ đẹp đẽ, có di tích lịch sử Ba Son nổi tiếng. Sự tiếc nuối này được nhắc nhớ nhiều hơn khi thời gian qua, không khí Sài Gòn liên tiếp bị ô nhiễm kéo dài cùng bụi bặm.

Con đường mát rượi quen thuộc bao thế hệ với những hàng cây xà cừ cổ thụ

 Với những hàng cây và khung cảnh đã là quá khứ của con đường nổi tiếng Sài thành này, tôi thấy mình may mắn. Vì thói quen hay tranh thủ đi chụp, lưu lại những thứ đang hiện hữu mà dễ bị tổn thương, dễ biến mất trong tương lai đã giúp tôi lưu giữ được chút gì đó cho những ngày Sài Gòn đã qua, dù chưa xa.

Những mảng cây xanh rì đỡ nắng cho con đường giờ đã là ký ức xa xăm…

Khi nghe tin những hàng cây cổ thụ này sẽ bị đốn hạ lần lượt để phục vụ cho các dự án mới, không ít người Sài Gòn, trong đó có tôi, đã vội vàng ra đây, qua lại trên con đường này, để hưởng cảm giác trọn vẹn với con đường đầy kỷ niệm này.

Tôi nhớ hoài những tháng ngày lóc cóc đạp xe đi học thời sinh viên. Con đường Tôn Đức Thắng, bắt đầu từ cầu Khánh Hội, đoạn qua công viên Bạch Đằng luôn chang chang nắng, đạp mướt mồ hôi đến khi quẹo vào khúc cua men theo cảng Ba Son là cả một quãng đường xanh xì mát mắt với 4 hàng cây cổ thụ ôm gọn con đường có làn xe hơi ở giữa và 2 làn xe máy hai bên. Cả đoạn này là con dốc dài mà ai từng đi xe đạp mới cảm nhận hết được. Nhờ hàng cây râm mát, đám học trò mới đủ sức đạp xe chở nhau qua hết đoạn đường này, lưng áo ướt đầm mồ hôi bỗng mát hẳn ra nhờ bóng cây phủ xuống.

Bức tường cũ hằn dấu thời gian của xưởng Ba Son ngày nào, đã không còn.

Những trưa tan học cầm ổ bánh mì lang thang qua những hàng cây, nắng chẳng mấy khi rọi được xuống đầu tò mò ngắm nhìn đại chủng viện, tu viện… nép mình sau những hàng cây hai bên đường trầm mặc và biệt lập. Con đường rất ít nhà dân ấy, luôn tấp nập xe cộ ngược xuôi nhưng vỉa hè lại thênh thang và yên ắng, tôi tha hồ đi loanh quanh, mệt thì ngồi bệt trên mấy gốc cây  xà cừ lồi lõm cao vồng lên trên mặt đất nghỉ chân.

… và cây cổ thụ bên cạnh với vô số rễ bám vào bức tường này cũng đã biến mất theo.

Con đường này là nơi tọa lạc của nhiều công trình tôn giáo lâu đời như Đại chủng viện Thánh Giuse Sài Gòn, Tu viện Saint Paul, Nữ đan viện Cát Minh… Các tu viện trăm năm to lớn, lâu nay ẩn nép trong những bờ tường, sau những vỉa hè rộng mênh mông và những hàng cây phủ che rợp bóng, nay trân mình ra giữa nắng, trống trải, vẻ thâm trầm tĩnh lặng cố hữu đã bị giảm đi ít nhiều.

Nhà truyền thống Ba Son ở Xí nghiệp liên hiệp Ba Son – nơi được công nhận Di tích lịch sử văn hóa cũng đã không còn.

Ba Son không còn, cái bảo tàng nho nhỏ cạnh Ba Son cũng mất dấu. Mấy người thợ cắt tóc dạo, sửa xe dạo, bán me dạo dạt đi đâu mất. Gốc gây trăm năm tôi ngồi ngày ấy không còn nữa. Những gốc cây khác cũng vậy. Hẳn nhiên, thành phố này luôn thay đổi, phát triển, công trình xây dựng nhiều, lắm khi sự đánh đổi đầu tiên là cây xanh.

Mà đâu chỉ cây xanh!

Đường Tôn Đức Thắng từng là một trong những con đường cũ có vỉa hè rộng, rợp bóng cây nhất của Sài Gòn.
Vỉa hè rộng, nhiều cây cổ thụ, những bức tường chạy dài ngút mắt của xưởng đóng tàu Ba Son từng là nơi được bạn trẻ ưa chuộng lưu dấu những chuyện tình.
Bức tường loang nắng này từng là một trong những địa điểm được yêu thích quay phim, chụp ảnh.
Hai cô gái trẻ này tranh thủ chụp hình kỷ niệm sau khi biết tin những hàng cây nơi đây sẽ biến mất.
Những cây cổ thụ không chỉ che bóng mát mà còn gây ấn tượng với những gốc, bộ rễ rất lớn với nhiều hình thù lạ mắt.
Dọn hết cây xanh, đường Tôn Đức Thắng mở rộng ra với ngổn ngang công trường, và vỉa hè bị cắt xén hoặc biến mất. Chỗ vá xe đạp quen thuộc của cư dân, sinh viên khu vực này cũng không còn.
Ông già râu bạc bán vé số mỗi ngày ở đây không còn bóng mát để tránh nắng, không còn vỉa hè để đứng bán.
Đôi vợ chồng sống bằng nghề hái me dọc đường Sài Gòn không còn đem me hái được về đây…
Người vợ cũng không đủ kiên nhẫn cả ngày ngồi đợi khách mua me, rảnh rỗi xin báo cũ đem về đọc nữa.
Sinh viên không có khoảng hè phố râm mát để đợi bạn trước cổng trường .
Đại chủng viện Thánh Giuse, vốn luôn được cây xanh che phủ từ trong nội viên ra đến ngoài phố, nhưng bây giờ nắng xối từ cửa vào…
Nữ đan viện Cát Minh. Đây cũng là đan viện Dòng Cát Minh đầu tiên tại Sài Gòn. Giờ thì không ai có thể chụp được góc hình có lá cây xanh làm tiền cảnh.
Nếu bạn từng qua đường Tôn Đức Thắng hiện tại, bạn có nghĩ thời điểm chụp những bức hình này là ngay giữa trưa không?

Bài & ảnh: L.M.Hạ

CÙNG CHUYÊN MỤC